Your Ad Here

Chấp nhận mang tiếng “gái bao” để được sung sướng

Beck | 8/07/2009 01:16:00 PM | 0 comments

Beck007 - Chấp nhận mang tiếng “gái bao” để được sung sướng

Đã nhiều lần tôi muốn thoát khỏi cuộc sống phụ thuộc nhưng không thể làm được. Tôi đã quen với sự sung sướng, nhàn hạ mà chấp nhận đánh mất lòng tự trọng và phẩm hạnh của người con gái.
Tôi biết mọi người đánh giá tôi như thế nào, họ nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ và coi thường. Phải, một người con gái quê như tôi, ra thành phố với hai bàn tay trắng và kinh nghiệm sống non nớt thì vấp ngã là điều khó thể tránh khỏi. Nếu ở trong hoàn cảnh như tôi chắc họ mới thấm thía, họ chỉ biết coi rẻ người khác mà không nhìn lại chính mình. 19 tuổi tôi rời quê nghèo và gia đình thân yêu ra chốn phồn hoa để kiếm ăn, mưu sinh. Ước mơ, hoài bão lúc đó của tôi là mong kiếm được đủ số tiền lớn giúp bố mẹ trả nợ ở quê. Các cụ đã già yếu lại còn phải nuôi mấy đứa em tôi còn đi học.
Nếu không vì hoàn cảnh quá khó khăn thì tôi sẽ không xa bố mẹ của mình một ngày nào cả. Chú thím tôi ở thành phố cứ chèo kéo, nói ngon ngọt để bố mẹ cho tôi ra giúp cô chú ấy chăm lo cửa hàng. Họ có một cửa hàng kinh doanh đồ mây tre đan khá đắt khách, số tiền hàng tháng tôi được lĩnh cũng không quá túng để tôi vừa chi tiêu vừa dành dụm gửi về quê. Nhưng thật không may, 6 tháng sau tôi phải rời khỏi đó vì không chịu được ông anh họ dê xồm của mình. Anh ta chỉ rình rập lúc vắng người để “giở trò” với tôi. Đã thế còn dùng tiền định mua chuộc tôi không khai tội anh ta với cô chú. Tuy nhiên, tôi là cháu chứ nào phải đứa con dứt ruột đẻ ra mà họ lại tin tôi. Ngày tôi cắp đống quần áo của mình rời khỏi nhà cũng chẳng được một lời chào của gia đình họ. Tôi coi thường và khinh thường lũ người xấu xa đó.

Ảnh minh họa - PhuNuNet

Lúc này dự định của tôi là về quê cùng bố mẹ, nhưng suy đi tính lại tôi ăn nói với các cụ ra sao? Còn khoản nợ lớn kia đã trả được là bao? Ở lại đây không có chốn dung thân thì chẳng yên tâm mà kiếm tiền. Đang bế tắc và tuyệt vọng thì tôi gặp Hồng – con chú Hiệp ở cùng thôn. Nó ra thành phố cũng để kiếm sống và khá lâu không về quê. Qua chuyện trò thì Hồng một mực muốn tôi về ở cùng, hai đứa có điều kiện chăm sóc cho nhau lúc ốm đau, có thêm người cũng thêm vui. Hồng ở trọ một mình và làm ở một cửa hàng mỹ phẩm. Sau một hồi do dự thì tôi đồng ý, quả thật giờ có đi đâu tôi cũng chẳng biết đáp ở bến nào. Cái thành phố nhiều cạm bẫy và bon chen này chỉ khiến tôi thêm kiệt sức, chán nản cho cuộc sống của mình.
Hồng hỏi khéo về chuyện tình yêu của tôi, chẳng có gì giấu diếm nên tôi khai thật mình chưa có ai. Kể ra tôi cũng không đến nỗi tệ, mới ở thành phố một thời gian ngắn đã thay da đổi thịt. Tóc tai rồi mặt mũi khiến tôi chẳng thể nghĩ đó là mình, con bé đen đen hàng ngày đi chăn trâu cũng xinh diện đáng nể. Hồng bảo nếu để nhan sắc thế cũng uổng phí, nếu muốn có tiền mà trả nợ thì phải cố bám lấy một anh chàng thành phố, nhà giàu để mà “đào mỏ”. Nghe đến đó tôi đã phản đối, mình nghèo nhưng sống sao cho người ta không coi thường mình chứ. Hồng cười xoà, nói tôi khùng nữa, thời buổi này lấy đâu ra lòng tự trọng. Tôi nhất mực phản đối Hồng sống như vậy nhưng nó bỏ ngoài tai.
Người yêu Hồng làm kinh doanh lắm tiền, lại đã có vợ con nên chuyện đến với Hồng chỉ là qua đường nhưng Hồng nói cốt để “đào mỏ” thôi, yêu đương gì con người đó. Cả hai đến với nhau đều mang mục đích riêng, tôi biết là họ chẳng hạnh phúc gì. Rồi Hồng giới thiệu cho tôi một công việc mới, cũng là bán mỹ phẩm nhưng tôi khéo léo nên được bà chủ tín nhiệm cho làm ở bộ phận quản lý, hàng ngày báo cáo công việc chứ không vất vả như bán hàng. Thời gian này tôi rất cố gắng, làm được đồng nào là mong gửi về cho bố mẹ trả nợ, mặt khác phải xoay sở cuộc sống ở đây. Thế rồi trong một lần đi ăn cùng Hồng và người yêu nó, tôi gặp Quang.
Anh là bạn của người yêu Hồng, có vợ con và thành đạt. Mới quen nhưng chúng tôi chuyện trò rất hợp. Rồi sau tối đó là những cuộc điện thoại, những lời mời, món quà bất ngờ dành cho tôi. Thật lòng tôi rất hạnh phúc nhưng biết anh đã có vợ con nên phải tìm cách từ chối. Nhưng thật lạ kỳ, một hai buổi mà không thấy anh nhắn tin hay gọi điện là tôi nhớ da diết, không làm gì nên hồn. Khi Quang xuất hiện, tôi như quên hết tất cả và đắm say trong vòng tay anh. Vậy là tôi đã làm một việc có tội, tôi đang phá hoại hạnh phúc gia đình anh. Từ ngày yêu người đàn ông có vợ, lúc nào lòng tôi cũng như lửa đốt. Quang thuê cho tôi nhà ở khu trọ khác và chu cấp tiền tiêu hàng tháng, tôi đi làm chỉ để khuây khoả. Mọi người cùng khu tôi ở hay dèm pha chuyện riêng nên tôi không quan hệ mấy.
Tuy nhiên, tôi biết họ nói bóng gió tôi là loại “gái bao” ăn tiền, sống nhơ bẩn. Ban đầu tôi cũng tức giận và tủi thân vô cùng nhưng rồi cũng quen, bởi tôi đã chấp nhận cuộc sống đó. Không có những thứ mà Quang cho thì chắc đến giờ tôi vẫn vất vả kiếm từng đồng lo gửi về quê, món nợ gia đình tôi biết bao giờ mới trả được. Nghĩ đến cuộc sống như trước kia là tôi thấy ngao ngán. Đến giờ đã gần 1 năm kể từ lúc tôi yêu Quang, đó là một thế giới khác mà anh mang đến cho tôi. Chỉ tiếc rằng mãi mãi tôi là người đến sau, tình cảm anh và tôi không bao giờ đi được xa hơn. Có nhiều lúc anh chỉ đến với tôi vì nhu cầu sinh lý, sau “cuộc vui” lại để mặc tôi và về bên gia đình. Nỗi lòng của tôi chẳng biết tâm sự cùng ai, nhìn gia đình trọ phòng bên cạnh có vợ chồng và hai đứa con ngoan mà tôi chột dạ. Tôi cũng thèm được như họ nhưng lại sợ… khó khăn và vất vả. Tôi hoang mang lắm, sợ rằng một ngày kia Quang bước ra cuộc đời mình thì tôi sẽ sống thế nào? Liệu từ bỏ tình yêu tội lỗi với Quang thì có ai chấp nhận đứa con gái như tôi?
Theo PhuNuNet


Beck007 Group

http://hotgirl.beck007.com/

Category: ,

About Beck007: My name is Dinh Quang Huy . Known as Nhamngahanh .I'm administrator of SimplexDesign blog .This blog was opened for test .

0 comments